Trí kể cho bố mẹ về những năm bỏ nhà đi và may mắn có tình yêu của Uyên cảm hóa được con, nếu không con đã trở thành người xấu rồi. Tôi rất biết ơn những việc Uyên đã làm với Trí nhưng có 1 điểm chúng tôi không ưa ở cô ấy đó là tuổi tác và quá khứ.
Người ta thường bảo “con hư tại mẹ, cháu hư tại bà”, vậy mà cùng 1 mẹ dạy dỗ nuôi nấng từ nhỏ đến lớn nhưng 2 đứa con tôi có tính cách hoàn toàn trái ngược nhau. Đứa con đầu tên Quyết – là niềm tự hào hãnh diện của gia đình, còn đứa con thứ tên Trí – là gánh nặng của vợ chồng tôi. Thế nhưng từ nhỏ đến lớn, tôi luôn đối xử công bằng giữa các con, không chiều chuộng, không so sánh hay chê bai con nào.
Ngày các con học phổ thông, mỗi lần đi họp cho các con, tôi luôn có 2 thái cực. Quyết học rất giỏi, luôn ở vị trí nhất nhì lớp, cô giáo khen không những học hành giỏi giang mà còn biết giúp đỡ bạn bè trong lớp cùng tiến bộ. Các phong trào của lớp và trường con đều nhiệt tình tham gia.
Qua họp lớp con nhỏ thì tôi ngại không dám ngẩng mặt lên nhìn cô. Học hành của con tệ thì tôi chấp nhận, bởi con không được thông minh như anh nhưng con quậy phá thì không ai bằng. Cô giáo nói:
“Nếu mang hình phạt ra để áp đặt với Trí, có lẽ phải trực nhật cả năm. Hôm thì đi học muộn, khi thì nói chuyện riêng, gây lộn với bạn, không chịu làm bài tập,…lỗi nhiều quá, cô giáo nản không muốn nói. Vì những lỗi của Trí gây ra mà lớp luôn đứng bét trường. Các bạn học ra sức phấn đấu nhưng chỉ 1 mình Trí đạp đổ tất cả những cố gắng của cả lớp. Phụ huynh cần quan tâm bảo ban con nhiều hơn”.
Cô giáo bất lực và vợ chồng tôi cũng bó tay, không biết phải dạy dỗ khuyên bảo con thế nào để trở thành học sinh tốt nữa.
Từ ngày Quyết học xong và đi làm, tháng nào cũng gửi tiền về biếu bố mẹ 10 triệu. Còn Trí thì vẫn lông bông, làm việc gì cũng nhanh chán, đến khi không có tiền thì về ăn bám bố mẹ.
Chồng tôi lo lắng cho tương lai của Trí, 25 tuổi mà không có việc làm, không nuôi nổi bản thân, thế này ai dám lấy làm vợ. 2 bố con ngồi nói chuyện nhưng chỉ được vài câu, Trí cãi lời bố và bỏ nhà ra đi đến khi không chỗ nào chứa chấp thì lại mò về nhà.
Nói không thể lay chuyển được suy nghĩ của con, chồng tôi đã làm mạnh tay đó là dùng roi đánh con. Nhưng vừa nhìn thấy chiếc roi trên tay bố, con đã xông vào giành lấy và bẻ gãy. Con hung hăng nói:
“Bố mẹ lúc nào cũng chỉ quý trọng anh Quyết, chẳng coi con ra gì. Thế con sẽ đi khỏi ngôi nhà này để cho mọi người được vui vẻ, đỡ nặng gánh vì thằng con hư hỏng này”.
Nói rồi con vào nhà cho quần áo vào chiếc ba lô và bỏ đi, tôi cố cản lại, còn chồng bảo cứ để mặc muốn đi đâu thì đi, không cần quay về cũng được, quá mệt mỏi với đứa con không có giáo dục rồi.
Con bỏ đi biền biệt 6 năm, không có tin tức gì, tôi ngóng trông chờ đợi từng ngày. Nhiều đêm nhớ con, tôi không thể chợp mắt, chỉ biết khóc mong con được bình yên.
Hôm kia cả nhà tôi đang ngồi ăn cơm thì có 1 chiếc taxi đậu trước cổng. Linh tính mách bảo, tôi vội chạy ra xem, đúng là Trí, con tôi đã về và đi cùng với 1 người bạn gái nữa.
Sau 6 năm bỏ nhà đi, con chững chạc và trưởng thành hơn, ăn nói lễ phép lịch sự. Vậy là năm nay gia đình tôi có 1 cái Tết đông đủ sum vầy.
Trí kể cho bố mẹ về những năm bỏ nhà đi và may mắn có tình yêu của Uyên cảm hóa được con, nếu không con đã trở thành người xấu rồi. Tôi rất biết ơn những việc Uyên đã làm với Trí nhưng có 1 điểm chúng tôi không ưa ở cô ấy đó là tuổi tác và quá khứ.
Con tôi muốn giấu giúp bạn gái nhưng Uyên thật thà khai hết cho vợ chồng tôi biết. Cô ấy hơn con tôi 6 tuổi, bị chồng bỏ vì không thể có con. Nghe đến đây thì tôi hoảng thật sự, vợ chồng lấy nhau không có con thì sao sống trọn vẹn cả đời bên nhau được.
Nhờ có Uyên mà con tôi trở thành người tốt nhưng cô ấy không thể có con thì tương lai của con trai tôi thế nào đây? Theo mọi người vợ chồng tôi phải làm sao đây?
Theo Phương Linh (Tri thức & Cuộc sống)